TẢN MẠN VỀ PHẠM HỒNG SƠN
Luật Sư Nguyễn Hữu Thống
Từ đầu Thế Kỷ 21 Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn tự trao hai sứ mạng lịch sử:
I. Với tư cách dịch giả, anh Truyền Bá Dân Chủ và phổ biến các kiến thúc dân chủ.
II. Trong cương vị ký giả, anh đứng lên Đòi Dân Chủ và Nhân Quyền.
PHẦN I. TRUYỀN BÁ DÂN CHỦ
Cách đây 8 năm, năm 2003 Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn bị Tòa Hà Nội kết án 5 năm tù giam và 3 năm quản chế về tội "gián điệp". Chỉ vì đã phổ biến tài liệu "Dân Chủ Là Gì?" dịch từ cuốn "What is Democracy?" trên mạng lưới thông tin của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ.
Cách đây hơn 50 năm, Cộng sản cũng đã viện dẫn tội gián điệp để khủng bố Nhóm Nhân Văn Giai Phẩm.
Năm 1960, để đàn áp phong trào đòi tự do văn hóa của giới trí thức văn nghệ sĩ, Đảng CS đã bắt giữ và truy tố Nguyễn Hữu Đang và Thụy An về tội gián điệp.
Năm 1956, nhân chiến dịch Trăm Hoa Đua Nở, các trí thức văn nghệ sĩ đứng lên đấu tranh đòi tự do tư tưởng, tự do phát biểu và tự do sáng tác. Phong trào phản kháng kết hợp trong Nhóm Nhân Văn Giai Phẩm với Phan Khôi, Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần, Lê Đạt, Phùng Quán, Thụy An v...v...
Đây là vụ phản kháng qui mô và đồng loạt của trí thức Hà Nội tiếp nối cuộc khởi nghĩa của nông dân Quỳnh Lưu chống chính sách đấu tố cải cách ruộng đất.
Để dập tắt phong trào Nhân Văn Giai Phẩm, năm 1958 Đảng CS bắt hơn 300 nhà văn học nghệ thuật phải đi học tập chỉnh huấn.
Tuy nhiên một số trí thức văn nghệ sĩ như Phan Khôi, Nguyễn Hữu Đang, và Thụy An vẫn kiên định lập trường và khước từ học tập.
Phan Khôi là một nho sĩ bất khuất có tầm vóc quốc tế và đã từng đại diện Việt Nam tham dự lễ kỷ niệm văn hào Lỗ Tấn tại Trung Quốc. Hơn nữa Cụ Phan là một sĩ phu Miền Nam. Với sách lược giải phóng Miền Nam phát động năm 1959, Đảng CS không dám thẳng tay đàn áp. Họ huy động các văn công để triệt hạ uy tín của Cụ. Thế Lữ tố cáo Cụ là phần tử "phản cách mạng", có những hành vi và tư tưởng chống lại sự lãnh đạo của Đảng CS từ thời kháng chiến. Tố Hữu phỉ báng Cụ là "tên mật thám của thực dân Pháp".
Viện cớ nữ sĩ Thụy An có những quan hệ (văn hóa) với nhà văn học Pháp Maurice Durand, Giám Đốc Trường Viễn Đông Bác Cổ Hà Nội, nhà cầm quyền Hà Nội đã truy tố Thụy An và Nguyễn Hữu Đang về tội làm gián điệp cho Pháp!
Thụy An là một nhà văn nữ theo Thiên Chúa Giáo. Trong các tác phẩm văn nghệ bà dựng lên những nhân vật trung thành với niềm tin nơi Đức Mẹ Đồng Trinh và Chúa Ki Tô, chịu khổ hạnh hy sinh để cứu nhân độ thế.
Nguyễn Hữu Đang từng cộng tác với Cụ Nguyễn Văn Tố trong Hội Truyền Bá Quốc Ngữ. Ông là trưởng ban tổ chức Lễ Độc Lập tại Công Trường Ba Đình năm 1945. Tiếp theo bài tham luận năm 1956 của Luật Sư Nguyễn Mạnh Tường phê phán chính sách cải cách ruộng đất và lên án chế độ độc tài đảng trị, Nguyễn Hữu Đang viết bài "Vấn Đề Pháp Trị", tố cáo tòa án phán xử tùy tiện, pháp luật không công minh để đòi cho người dân quyền bình đẳng trước pháp luật.
Tháng giêng 1960, Tòa Án Nhân Dân Hà Nội tuyên phạt Thụy An và Nguyễn Hữu Đang mỗi người 15 năm tù về tội gián điệp.
Đây là một bản án quái đản về một tội trạng quái đản. Vì các bị cáo không có những hành vi gián điệp như cung cấp tin tức tài liệu về an ninh quốc phòng cho Pháp để nước này sử dụng chống lại Việt Nam.
Qua thế kỷ 21, sau vụ Đại Khủng Bố ngày 11-9-2001 tại Nữu Ước, Đảng Cộng Sản VN đã lợi dụng thời cơ leo thang khủng bố.
Và trong hai năm 2002 và 2003, Tòa Hà Nội mắc bệnh "Dịch Gián Điệp", đã truy tố và tuyên phạt Nguyễn Khắc Toàn 12 năm tù, Nguyễn Vũ Bình 7 năm tù và Phạm Hồng Sơn 5 năm tù về tội (lố bịch) gián điệp.
Lố bịch là vì Nguyễn Khắc Toàn chỉ phổ biến ra nước ngoài những tin tức về phong trào khiếu kiện của các dân oan hai miền Nam Bắc đứng lên đòi lại ruộng đất đã bị nhà cầm quyền tước đoạt.
Vì Nguyễn Vũ Bình chỉ gửi bản điều trần đến Quốc Hội Hoa Kỳ tố giác nhà cầm quyền Hà Nội không tôn trọng nhân quyền.
Và vì Phạm Hồng Sơn chỉ phiên dịch cuốn "What is Democracy?" trên mạng truyền thông của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ năm 2002.
Từ đó "Dân Chủ Là Gì?" là đầu mối của tai họa, bẽ bàng, tủi hổ và sỉ nhục.
Tai họa cho người dịch, cho các trí thức văn nghệ sĩ và cho tiến trình dân chủ hóa tại Việt Nam.
Bẽ bàng, tủi hổ cho người Hoa Kỳ.
Và sỉ nhục cho người Cộng Sản.
Kết án hành vi truyền bá dân chủ là một sỉ nhục. Tuyên phạt dịch giả 5 năm tù cũng là một sỉ nhục. Để người dịch bị giam giữ trái phép trong 5 năm là một tủi hổ cho người Hoa Kỳ, từ tác giả cuốn sách đến cơ quan truyền thông của một cường quốc có công khai sáng chế độ cộng hòa dân chủ từ thế kỷ 18.
Trước khi Tòa Sơ Thẩm khai mạc, Ủy ban Bảo Vệ Ký Giả tại Âu Châu nhận định rằng, trong vụ Phạm Hồng Sơn, nhà cầm quyền Hà Nội đã vi phạm quyền tự do phát biểu, ngăn cản việc sử dụng internet, không quan tâm đến vai trò thiết yếu của báo chí khiến cho uy tín quốc gia bị thương tổn. Đây còn là một thảm họa cho các nhà văn, nhà báo tại Việt Nam.
Trước Tòa Phúc Thẩm, vị đại diện Hội Ân Xá Quốc Tế cũng khuyến cáo tòa án sửa chữa các sai lầm nghiêm trọng để phục hồi Công Lý, và hy vọng rằng tù nhân lương tâm Phạm Hồng Sơn sẽ được phóng thích trong ngày hôm sau (cuối tháng 8-2003). Vậy mà, mãi 3 năm sau, cuối tháng 8-2006, Phạm Hồng Sơn mới được trả tự do. Nhưng hết hạn 5 năm tù trong, lại bị 3 năm tù ngoài (quản chế hành chánh). Bản án Phạm Hồng Sơn đem lại kinh ngạc và phẫn nộ cho các tổ chức Bảo Vệ Nhân Quyền trên thế giới.
Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Việt Nam Cộng Hòa
Nếu Phạm Hồng Sơn dịch "Dân Chủ Là Gì?", thì Nguyễn Hữu Đang cũng viết "Vấn Đề Pháp Trị".
Tháng giêng 1960, như đã trình bầy, Tòa Hà Nội đã kết án Thụy An và Nguyễn Hữu Đang mỗi người 15 năm tù về tội gián điệp.
Tháng 8-2003, Tòa Hà Nội lại kết án Phạm Hồng Sơn 5 năm tù và 3 năm quản chế cũng về tội gián điệp. Đó là "công lý nhất quán" của nước Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa kế thừa nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.
Trong khi đó, cũng trong năm 1960, tại nước Việt Nam Cộng Hòa (không có chữ Dân Chủ). Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã phổ biến cho các công chức và cán bộ hàng trăm cuốn "Nền Dân Chủ trong các Tân Quốc Gia" do người viết bài này soạn thảo và ấn hành.
Đó là chỗ khác biệt trong quan niệm về nghĩa vụ truyền bá dân chủ của các nhà cầm quyền tại hai miền Nam, Bắc
*
"Trân trọng kính chuyển đến các độc giả trong và ngoài nước để cùng tham khảo và phổ biến rộng rãi bằng mọi phương tiện truyền thông. Toàn dân hoan nghênh, thán phục và tri ân Bác Sĩ yêu nước PHẠM HỒNG SƠN đã dũng cảm viết bài tuyệt vời này, nói lên tội bán nước hại dân của CSVN, để đánh thức những ai từng bị CS ru ngủ, bịp bợp, lường gạt, ngõ hầu sớm rời bỏ hàng ngũ tà quyền CS để trở về phục vụ chính nghĩa quốc gia dân tộc và bảo vệ đất nước".
--(Bác Sĩ Lê thị Lễ)
*
TỪ TRUYỀN BÁ DÂN CHỦ
ĐẾN ĐẤU TRANH ĐÒI TỰ DO DÂN CHỦ
PHẦN II. LỘNG GIẢ THÀNH CHÂN
Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn
Phạm Hồng Sơn (danlambao) – "Hồi còn học phổ thông và cả khi học đại học, khi học về giai đoạn lịch sử của Việt Nam từ 1956-1975, chúng tôi luôn được dạy rằng chính quyền Việt Nam Cộng Hòa là của những kẻ "ngụy quyền bán nước", hoặc "quân tay sai, bán nước" cho "kẻ xâm lược Mỹ".
"Nhiều hình ảnh và phim ảnh minh họa cho các bài học đó bao giờ cũng có những cuộc biểu tình, tuần hành nườm nượp người đi ngay giữa các đường phố của thủ đô Hà Nội mến yêu, với những khẩu hiệu, băng-đơ-rôn rất to: "Đả đảo bè lũ tay sai bán nước", "Đả đảo quân xâm lược".
"Nhưng sau này khi tự tìm hiểu thêm thì chúng tôi không thấy một tư liệu hay một nguồn tin nào cho thấy Việt Nam Cộng Hòa "quân tay sai bán nước" đã ký hiệp định hay đàm phán với Mỹ hay với bất kỳ quốc gia nào dẫn đến sự mất lãnh thổ, lãnh hải của Tổ quốc.
[Hiến Pháp Việt Nam Cộng Hòa 1967 minh thị quy định sự toàn vẹn lãnh thổ của Quốc Gia: "Lãnh thổ Việt Nam bất khả phân nhượng". Theo tinh thần và bản văn Hiến Pháp, các chính phủ quốc gia không được ký kết bất cứ sự chuyển nhượng căn cứ quân sự nào cho Hoa Kỳ , điển hình là Vịnh Cam Ranh: Diễn giải của người viết Phần I.]
"Ngược lại, các tư liệu còn cho thấy chính quyền Việt Nam Cộng Hòa còn thể hiện một lập trường dứt khoát, cương quyết phản đối và bảo vệ Hoàng Sa khi Trung Quốc Cộng Sản của Mao Trạch Đông tấn công chiếm Hoàng Sa năm 1974. [Về Quốc Tế Công Pháp, chiếu Điều 4 Hiệp Định Geneva ngày 20-7-1954, các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa tọa lạc từ Vĩ Tuyến 17 trở vào Nam đều thuộc chủ quyền lãnh thổ của Quốc Gia Việt Nam hay Việt Nam Cộng Hòa. "Quân Đội Nhân Dân Việt Nam (Bắc Việt) phải rút khỏi tất cả các hải đảo tọa lạc về phía Nam Vĩ Tuyến 17". Hơn nữa chiếu Điều 12 Bản Tuyên Bố Sau Cùng của Hội Nghị Geneva ngày 21- 7-1954, với tư cách là quốc gia tham dự Hội Nghị, Trung Quốc "cam kết tôn trọng chủ quyền độc lập, sự thống nhất quốc gia và sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam" (Trung Quốc là một trong 9 quốc gia tham dự Hội Nghị Geneva với Anh Quốc và Liên Sô là đồng chủ tịch. Chu Ân Lai, lúc này là ngoại trưởng, đã đích thân tham dự Hội Nghị: Diễn giải của người viết Phần I.]
"Thời còn sinh viên non nớt đó nhiều đứa chúng tôi, những người có bà con sống ở miền Nam trước 1975, cũng thấy một điều rất lạ là "ngụy quyền bán nước" không bao giờ để ảnh của Tổng Thống Mỹ được treo cạnh ảnh của tổng thống "ngụy quyền" trong các công sở. Đó là vài chuyện vụn vặt của khoảng vài chục và nhiều năm về trước.
[Trong thập niên 1960 Tổng Thống VNCH Ngô Đình Diệm yêu cầu Hoa Kỳ rút hết các cố vấn Mỹ ra khỏi miền đồng bằng Sông Cửu Long từ cấp quận. Cụ Diệm giải thích rằng sự hiện diện thường trực của người Mỹ tại miền nông thôn có tác dụng cung cấp cho phe Cộng Sản mục tiêu tuyên truyền xuyên tạc rằng người Mỹ đã thực sự đến Việt Nam để thay thế thực dân Pháp. Sau khi người Mỹ thi hành kế hoạch "thay đổi nhân sự năm 1963" (bằng cách cho sát hại Tổng Thống Ngô Đình Diệm), Chính Phủ Dân Sự chuyển tiếp do Quốc Trưởng Phan Khắc Sửu lãnh đạo cũng đã khước từ lời yêu cầu của Hoa Kỳ và không cho quân lực Mỹ đồn trú và trực tiếp chiến đấu tại Việt Nam. Cũng vì vậy Chính Phủ Dân Sự đã bị phe quân đội giải thể để thiết lập Chính Phủ Quân Nhân. Sau cuộc tổng tuyển cử tự do năm 1966, cụ Phan Khắc Sửu được bầu làm Chủ Tịch Quốc Hội Lập Hiến. Trong thời gian thảo hiến, người viết bài này đã phụ tá cho Cụ trong chức vụ Đệ Nhất Phó Chủ Tịch.]
"Từ đầu tháng Sáu năm 2011 đến nay, ở giữa thủ đô Hà Nội cũng có các cuộc biểu tình với nhiều khẩu hiệu, băng-đơ-rôn rất to, với thiết kế, màu sắc rất bắt mắt, ấn tượng để phản đối, đả đảo quân xâm lược Trung Quốc, nhưng tuyệt không có một chữ nào nói đến từ "bán nước" hay "đả đảo bè lũ tay sai bán nước". Thậm chí còn có nhiều khẩu hiệu, biểu ngữ ca ngợi, trích dẫn lời nói, hình ảnh của các vị lãnh tụ, lãnh đạo của nhà nước, của chế độ hiện nay- một nhà nước, một chế độ đã có những công hàm đặc biệt như Công hàm của Thủ tướng Phạm Văn Đồng năm 1958, có những hiệp định đặc biệt với Trung Quốc như Hiệp Ước Biên giới năm 1999 và Hiệp Định Phân Định Vịnh Bắc Bộ năm 2000, có những so sánh hình tượng bất hủ về mối quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc là "Mối tình thắm thiết đơm hoa vừa là đồng chí, vừa là anh em" và biết bao những thỏa thuận đặc biệt khác với Trung Quốc mà nhiều lão thành cách mạng cũng đã phải lên tiếng đòi bạch hóa hay phản đối.
[Như đã trình bầy, theo Hiệp Định Geneva 1954, Hoàng Sa và Trường Sa không thuộc chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Do đó chiếu nguyên tắc pháp lý "không ai có thể cho người khác những gì mà mình không có" "Nemo dat quod non habet" (No man can give what he does not have). Vì vậy Chính Phủ Bắc Việt không có tư cách để chuyển nhượng cho Trung Quốc Hoàng Sa và Trường Sa vì những quần đảo này thuộc chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hòa. Hơn nữa vấn đề chủ quyền lãnh thổ quốc gia thuộc thẩm quyền quốc hội (đại diện quốc dân) chứ không thuộc thẩm quyền của chính phủ là cơ quan thừa hành hiến pháp và luật pháp quốc gia do quốc hội biểu quyết và ban hành. Vì những lý do nêu trên, Phạm Văn Đồng không có tư cách ký công hàm năm 1958 để giao Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung Quốc. Để tránh sự tái diễn thảm họa này Hiến Pháp Việt Nam Cộng Hòa 1967 đã minh thị quy định: "lãnh thổ Việt Nam bất khả phân nhượng": Diễn giải của người viết Phần I.]
"Chúng tôi thầm nghĩ phải chăng những người biểu tình chống quân xâm lược Trung Quốc vừa qua lại mắc sai lầm, ấu trĩ như thời trước, chỉ có khác là ngày trước nhiều người đã đả đảo lầm người yêu nước là kẻ bán nước, còn nay thì ngược lại, quên mất kẻ bán nước?
"Đó là điều rất có thể vì con người là một thực thể có khả năng mắc sai lầm (fallible creature). Nhưng cũng rất có thể chính chúng tôi lại mới là kẻ sai lầm, cứ đinh ninh rằng những người cầm quyền rất yêu nước của chế độ này là kẻ bán nước hoặc là kẻ đồng lõa với quân Trung Quốc xâm lược. Nhưng liệu những người tham gia, trợ giúp biểu tình chống Trung Quốc xâm lược vào ngày hôm qua (21/08/2011) vẫn đang bị giam cầm ở Hỏa Lò (hay ở Mỹ Đình) và những gia đình của họ, những người ủng hộ, yêu mến, kính trọng họ có đồng ý rằng chúng tôi là kẻ sai lầm như vậy hay không? Chắc phải chờ đến lúc tất cả những người biểu tình yêu nước đó bước chân ra khỏi nhà tù thì mới biết được.
Hai năm trước, vào những ngày này, cũng vậy. Nắng chói chang, mây trời xanh ngăn ngắt, mà tôi chỉ thấy mệt mỏi và trống rỗng tận cùng. Lúc ấy, tôi mới thực hiểu tâm trạng của người viết câu thơ (Trần Dần):
Tôi bước đi không thấy phố, không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ
"Chưa bao giờ tôi cảm nhận điều ấy rõ như thế: Thành phố quê hương tôi, bây giờ không còn là của tôi nữa. Nó giống như là cõi riêng của những kẻ vô học tay đeo băng đỏ, miệng chỉ chực phồng lên thổi còi "quen quét"; của những nhân viên an ninh, công an, đồng phục và thường phục, ngút ngàn tự tin; của những nhân vật mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, mặt trơ trán bóng, bụng tích dần lớp mỡ dày …
"Trong cái cõi ấy, họ có toàn quyền làm điều gì họ thích. Họ có thể bỏ vài chục tấm biển "cấm tụ tập đông người" vào trong thùng xe, lượn phố, rồi thích thì thả biển xuống vườn hoa, công viên, hồ nước, chân tượng đài Lý Thái Tổ. Họ có thể thộp ngực, xốc nách, xách tay những thanh niên không tấc sắt lên xe buýt, "hốt về bóp", mà miệng vẫn leo lẻo: "Đây là chúng tôi mời, không phải bắt". Trời đất ạ, trong chúng ta, có ai mời người khác đi đâu bằng cách ấy bao giờ chưa?
"Với chiếc mũ bảo hiểm to rộng mang tên "an ninh quốc gia", họ có thể nghe điện thoại, bẫy email, bẫy chat… của bất kỳ cá nhân, tổ chức nào họ quan tâm. Những việc ấy, ở nước khác, để được làm còn cần phải có tòa án, viện kiểm sát v.v. cho phép, nhưng ở cõi riêng của họ, nhiều khi chỉ cần cái thẻ ngành là đủ.
"Còn nhiều, họ có thể làm rất nhiều việc, nếu họ thích. Thời điểm này, dường như chỉ có mỗi việc chống lạm phát, nâng cao mức sống người dân, là họ không thèm làm hoặc không làm được thôi.
"Đoàn người biểu tình đã dâng cao biểu ngữ chống Trung Quốc xâm lược, Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam, "Xin đừng vô cảm, sơn hà nguy biến".
"Đất nước lâm nguy thất phu hữu trách", giặc Tầu xâm lấn biển đảo của ta lẽ ra chính quyền phải huy động nhân dân làm tròn trách nhiệm là bảo vệ sơn hà, tăng thêm khí thế và đề phòng mọi bất trắc mới đúng chứ! Thế mà nhà nước lại thờ ơ vô cảm, khi nhân dân đứng lên biểu tình phản đối TQ thì bị CA đánh đập, khủng bố và bắt bớ! Như vậy thì "chính quyền" này là của ai? Của VN hay của Tầu?
"Tại các góc phố, từng đám công an, dân phòng, những người mặc đồng phục ngồi, đứng có vẻ mệt mỏi, thậm chí có người đang ngồi bó gối trên hè nhà ai đó ngủ gật.
Quen sống bằng thủ đoạn "lập lờ đánh lận con đen, hoặc ném đá dấu tay, đám "quan nha" Hà Nội, theo lệnh, còn thuê một đám lưu manh, bụi đời, tay mang băng đỏ, đứng chửi bới, hò hét và rêu rao "Như có bác Hồ"…để đánh đập. trấn át tiếng hô đả đảo bọn cướp nước của nhửng người yêu nước xuống đường lên án kẻ bán nước.
"Một người mang sắc phục công an dừng lại nghe tiếng hô của đoàn biểu tình lẩm bẩm: "Bọn dở hơi". Một thanh niên nghe tiếng, lại gần anh ta, nhìn thẳng vào mặt hỏi: "Anh bảo họ hô Hoàng Sa – Trường Sa của Việt Nam là dở hơi à? Vậy theo anh, nên hô là của Trung Quốc thì không dở hơi, đúng không?" nhiều cặp mắt nhìn xoáy vào mặt anh ta, tên công an không dám nhìn thẳng, mặt tái mét, cúi đầu quay mặt lủi thủi vừa đi vừa chạy… (như chó cụp đuôi). Tuy không có khả năng thấu thị, nhưng với nét mặt và điệu bộ anh công an lúc đó, mọi người thấy sự hèn mạt đáng kinh tởm biết chừng nào ở nhân cách đó, không biết gia đình nào lại bất hạnh sinh ra đám cẩu tử này.
"Từ quán internet, anh Nguyễn Chí Đức gửi thông tin vào mục phản hồi của DanLamBao để tường trình lại sự việc biểu tình sáng nay như sau: Tại hồ Hoàn Kiếm đối diện với Bưu điện Hà Nội công an, thanh niên đeo băng đỏ trấn áp, lùa hết đoàn biểu tình lên xe bus. Cuộc biểu tình diễn ra chưa đầy 5-10 phút. Tôi tả xung hữu đột, rất nhiều thanh niên đeo băng đỏ vây quanh cưỡng chế nhưng họ không thể khống chế được tôi. Sau đó tôi phóng xe máy đi lên DOI 3 - Công an huyện Từ Liêm. Đến đó, công an đã được huy động tối đa (rất đông), một số đang ở nhà cũng phải đến để trực. Nội bất xuất, ngoại bất nhập! Tại đồn công an Mỹ Đình, chị Hồng Phi dẫn lời cán bộ (đã được học tập, nhuần nhuyễn) hỏi cung chị nói: "Việc đó đã có nhà nước lo, các chị xuống đường có giết được thằng Tàu nào không?"
"Chính phủ nói rằng các cuộc biểu tình đã gây rối loạn công cộng và bế tắc giao thông và đã do các "thế lực thù địch" lưu vong chỉ đạo.
"Tướng Vĩnh không loại trừ khả năng có một sức ép nào đó từ phía Trung Quốc đặt lên chính quyền Việt Nam, vốn có thể dẫn tới các hành động can thiệp cứng rắn với các cuộc biểu tình, như các sự kiện đã thấy trong ngày Chủ Nhật 21/8
"Tôi đã từng nói: con run xéo lắm phải quằn. Càng đàn áp thì phẫn nộ càng tăng và càng lan rộng. Có thể đến một lúc là không kiểm soát được."
Theo lời kể của Tiến sỹ Nguyễn Xuân Diện, một trong các trí thức đã tham gia phong trào chính trị - xã hội vì Trường Sa và Hoàng Sa trong hai tháng rưỡi qua, ông Diện, trong vai trò người quan sát, nói những gì ông chứng kiến được cho thấy "cuộc cưỡng chế là thô bạo," "trái pháp luật và không có lý do gì" để biện minh, ông Diện ghi nhận "cuộc biểu tình được xem như là gay cấn."
Tripoli : người yêu nước 'hốt' nhóm độc tài
Hà Nội : nhóm độc tài 'hốt' người yêu nước
"Ai hốt ai ? rồi cuối cùng ai hốt ai ? Những sự kiện đang diễn ra ở Tripoli và Hà Nội, tuy rất xa nhau, nhưng lại rất gần nhau về bản chất và nội dung sự việc, đáng làm cho bà con ta và giới nắm chính quyền độc đảng nghiền ngẫm. Về sức mạnh của tự do, của dân chủ, về thời đại.
"Những người yêu nước đang bị mất tự do như Ls Hà Vũ, nhà báo Điếu Cày, cô Phạm Thanh Nghiên, em Đỗ thị Minh Hạnh, cô Bùi thị Minh Hằng, cô Phương Bích … hãy chung vui với nhân dân Libya đang dành lại được tự do, từ trong tay của nhóm độc đoán hét ra lửa một thời
"Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama kêu gọi nhà lãnh đạo Libya Moammar Gadhafi hãy "dứt khoát từ bỏ quyền lực", và nói rằng đà tiến của các lực lượng chống đối ông đã tiến đến điểm quyết định, không đảo ngược được nữa.
"Chính phủ Libya đàn áp người biểu tình dẫn tới các biện pháp chế tài mới của quốc tế đối với Libya. Hậu quả là chế độ độc tài man rợ phải sụp đổ. Khi dân Libya nổi giận. [Rồi đây những kẻ chủ xướng bắn giết đoàn người biểu tình bất bạo động, ôn hòa và hợp pháp sẽ bị trừng trị tại Tòa Án Hình Sự Quốc Tế về tội chống nhân loại: Diễn giải của người viết Phần I.]
"Việc dùng mọi biện pháp cấm biểu tình, là hành động trắng trợn thô bạo xé bỏ hiến pháp CHXHCN Việt Nam của tập đoàn Hà-Nội. Đây là một hành động hạ cấp của lảnh đạo nhà nước CSVN chỉ vì họ muốn giữ vững địa vị độc đảng và độc tài tại VN.
"Họ đã đánh giá sai lầm về sự cộng tác của những quốc gia Á Châu nói riêng và đồng minh nói chung trong sự ngăn chận sự bành trướng của Trung Quốc tại Thái Bình Dương. Và như thế thì giờ cáo biệt của chế độ CSVN đã đi vào đoạn cuối. "Nhìn máu đổ thịt rơi ở Tripoli (Libya) báo hiệu ngày tàn của Gadhafi đã gần kề! Gadhafi và đám bô hạ sẽ xa chạy cao bay (?)
"Còn tại VN, những tướng lãnh, bộ đội và Công An "ngoan cố", tay sai Tàu cộng sẽ phải đối mặt với nhân dân ra sao? Trên đây là câu hỏi mà các tướng lãnh, cán bộ, đảng viên, và Công An cũng nên suy nghĩ để tránh hậu quả sau này trước khi quá muộn!
CÒN ĐẢNG, CÒN MÌNH
" Trong tài liệu tối mật của Tổng cục Hoa Nam và Tổng cục II (TÌNH BÁO QUÂN ĐỘI) Việt Nam đã tiết lộ âm mưu giữa hai cục Tình báo Trung Cộng và CSVN về các hình thức tiếp quản Việt Nam.
"Theo lời phát biểu của Lương tư Lệnh trong cuộc liên hoan giữa hai Tổng cục, ta thấy được những vần đề mà tạm tóm lược như sau:
"1.- Tổng Cục Hoa Nam kêu gọi Việt Nam,- được coi là một quận huyện cũ của Trung quốc – trở về với Tổ quốc Trung Hoa để Trung Hoa xuất vốn cho mà khai thác tài nguyên, cho nước được giàu mạnh, khi có thêm Việt Nam thì Trung quốc sẽ thêm vĩ đại, hơn là đi với cọp giấy Mỹ. Lương Tư Lệnh đoan quyết trước sau gì cũng tới giai đoạn VN phải trở về !
[Đây chỉ là hù dọa và tháu cáy! Chẳng lẽ Triều Tiên rồi cũng phải trở về với Tổ Quốc Trung Hoa? Tại Việt Nam từ thế kỷ thứ 10 khi Ngô Quyền đại thắng quân Nam Hán cho đến ngày nay, Việt Nam đã giành được chủ quyền độc lập từ tay người Tàu năm 939, và từ tay người Pháp (theo Hiệp Định Elysee năm 1949). Từ thế kỷ thứ l0 Việt Nam đã 3 lần đánh thắng quân Nhà Tống: Lê Đại Hành năm 981; Lý Thường Kiệt và Tôn Đản trong những năm 1075 và 1076. Qua thể kỷ 13 Trần Hưng Đạo cũng đã 3 lần đánh thắng quân Mông Cổ trong những năm 1257, 1284 và 1287. Trong thời gian này dân số Trung Hoa đông gấp hàng chục lần dân số Việt Nam. Điều đáng lưu ý là Việt Nam đã chiến thắng Trung Hoa mà không có sự trợ giúp của bất cứ đồng minh nào. Từ hai thiên niên kỷ thứ II và thứ III không có vấn đề Việt Nam trở thành quân huyện của Đế Quốc Bắc Phương. Và từ sau Thế Chiến II nhân loại chỉ chứng kiến những vụ giải thể các Đế Quốc Tây Phương. Chứ không thấy trào lưu đổi ngược trong việc thôn tính đất đai dù của một quốc gia nhỏ bé đến đâu do một đế quốc dù to lớn và gian tham đến đâu như Đế Quốc Đại Hán: Diễn giải của người viết Phần I.]
"2.- Những bài học của Trung Nam Hải chỉ dạy cho Cộng Sản Việt Nam các phương thức tiêu diệt tinh thần độc lâp, tinh thần Dân tộc, kể cả những đảng viên CSVN chống Trung Cộng, thành phần trí thức, thành phần biểu tình chống Bắc Kinh, chống Hà Nội và những thành phần đang vận động cho phong trào dân chủ, đa đảng, đa nguyên hay nhân quyền…
"3.- Hồ Cẩm Đào lập lại những cam kết với Nông Đức Mạnh, nay là Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng sẽ giúp những phương tiện với vũ trang hiện đại để tiêu diệt các phe chống đối, khiếu kiện hay phản biện… như Trung Cộng đã thực hiện với Thiên An môn, Pháp luân công, kiểm soát các bloggers trên mạng,
4.- Vấn đề còn lại là mô hình quản trị Việt Nam : Tự trị hay một Tỉnh của Trung Quốc.
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn